Bài đăng

mới đây thôi tôi đã 20 tuổi haiz 1/3 cuộc đời rồi nhưng ngay tại cái lục này tôi mới có cái nhận thức về điều đó nhìn anh bạn sử dụng  ma túy sát bên tôi kìa nhình anh ta  chẵng ai cứu rỗi cuộc đời của anh ta  rồi 30 40 hết cuộc đời vô ích buồn tuổi chản có gì để giả tỏa tôi cũng như anh kia cũng chẵng có gì biết ngoài những thứ mà đời đem  tới  kẻ ma túy người nghiện rựu tôi thì nghiện game mà h cũng hết đôi khi tôi lại lạc vào cái thế giới mà người người gọi là vô thức thế giới ảo về tình thần những thứ đó đếm với đời chỉ lướt qua một người có hạnh phúc chắc không cần những thứ đó nhưng với những người còn lưu luyến những thứ đó chắc hẳng có gì đó sâu trông tâm của mỗi người cuộc sống mà mỗi người mỗi cảnh cũng như ông già ngủ bên công viên ông đến với thế giới này một cách buồn bã và rời đi chững ai là người thân cứ như bức vào củaa môn quang mà chẵng có gì và chẵng ai nhớ tới cái cảm giác buồn tổi bao trùm cả không gian khi tôi bước tới gần bên ông lão  
Cô đọc giữ cái thế giới vô vị tôi thấy một ông lão nằm ngoài công viên với một thân thế mệt nhọc và cô đọc tại chỗ góc công viên đó cứ như là khi bước vào cái thế giới vô vị này không môt ai rồi tới một ngày tôi cảm nhận sự cô đơn và chạy va đoạn công viên ông lão tôi mới chợt nhận ra khi chỉ tôi mà ông lão kia cũng vậy và tôi cảm nhận được cái thế giới quang của ông lão không cần tới phải những khả năng tâm lý gì gì đó như chớp mắt ,ánh mắt ,mồ hôi ,nhịp tim ,chỉ cần cái cảm nhận thôi có thể biết ông lão kia là một người rất buồn và nỗi cô độc bao trùm cả không gian thời gian đếm một ngày tôi lại tới chỗ đó và hỏi mấy bạn gần đó ông lão đã qua đời .cầu chúc cho ông một cuộc sống hạnh phúc dù kíp sau hay là thế giới khác  và tôi cảm nhận như cô đơn là cảm giác gì đó nó cũng là nỗi sợ . hạnh phúc là một tiêu sống của cả 
Heloo ban